Hơn 10 năm ở Cần Thơ, tôi vẫn giữ thói quen hay lê la hàng quán như thuở sinh viên mới lên. Cái thú lê la đó, giúp tôi có nhiều sự can đảm bắt chuyện với mọi người hơn, không còn quá rụt rè như xưa. Và vì thích nghe chuyện, tôi dần thấm hơn cái chất Cần Thơ trong người. Khi yêu một thứ gì đó, ta càng muốn bộc lộ cảm xúc của mình. Với tôi là khám phá, gìn giữ và chia sẽ nét văn hóa, cái đẹp ở Cần Thơ.
Hình ảnh bà cô xách giỏ bán bánh ở một con phố, cùng đôi dép lào cũ được kéo lê trên đường lộ. Một khung cảnh trầm lặng ở một khu chung cư cũ, những người ngồi đánh cờ một cách trầm lặng bên những bộ ghế, kế bên là người bán vé số im lặng làm khán giả háo hức nhìn theo…
Những hình ảnh giản dị đời thường mà tôi, người xây dựng nên kênh Miền Tây Có Gì thường xuyên bắt gặp trong những buổi dạo phố Cần Thơ của mình.
Mọi chuyện bắt đầu từ dấu chấm hỏi
Ngồi cà phê cùng lũ bạn ở một quán lề đường, nghe nhiều người khoe về quê của mình: “Sài Gòn tao lớn lắm, cái hiện đại thì nhiều, nhưng mày phải thử đi ở các con hẻm ở Quận 1. Nó mới đúng là chất Sài Gòn. Đi đâu thì đi, tao vẫn yêu Sài Gòn lắm. Rồi miền Tây nè, Cần Thơ của mày nè? Nó có gì?”
Tới bây giờ tôi vẫn chưa dám khẳng định mình đủ khả năng trả lời hết câu hỏi đó. Ngay cả khi tôi xây dựng lên trang website, tôi vẫn chỉ hy vọng nó chỉ cần đủ để trả lời câu hỏi là: “Miền Tây có gì”. Tôi luôn thích tỉ tê với bạn bè mình trên quán cà phê về những điều thú vị ở Cần Thơ. Tôi cố gắng diễn giải thất nhiều, sự đa dạng hơn về hình ảnh, học thuật và yếu tố giải trí. Tôi muốn người khác bắt được, nghe được, đọc được và cảm nhận được cái hồn Cần Thơ, rồi đến cái hồn miền Tây từ những thứ giản dị nhất.
Tôi bắt đầu nó với những giá trị nổi tiếng và thu hút, đó là du lịch. Với người Cần Thơ, làm nhiệm vụ dẫn tụi bạn đi chợ nổi là oách lắm rồi. Canh me cái đồng hồ, thức đúng 5 giờ sáng đi chợ nổi. Tôi nghĩ mình phải thật hiểu nó, chợ nổi nó ra làm sao? có cái gì? khác biệt gì? Tôi cảm nhận từng chút một để giới thiệu mọi người.
Tôi thu hút người khác bằng: Hành trình trải nghiệm Chợ nổi Cái Răng của mình. Sau đó là hàng loạt những điều đặc biệt khác ở Cần Thơ, đó là ăn gì, uống gì, điểm vui chơi gì, homestay gì?
Nhưng rồi tôi phát hiện Cần Thơ đâu chỉ có thế? Sao mình phải giới thiệu mãi những thứ hàng chục công ty du lịch Cần Thơ đang làm? Tôi bắt đầu khám phá những thứ gần hơn kế bên, không xa lạ. Một tiệm cà phê 50 năm tuổi lề phố, những chi tiết về đời sống bình dị Cần Thơ, những chi tiết hơn về hàng chục ngôi chùa trải dài ở trung tâm thành phố.
Và những câu chuyện của tôi vẫn tiếp nối và được truyền cảm hứng từ việc trả lời những câu hỏi… Ban đầu tôi rất máu cạnh tranh, tôi muốn lượng view thật cao, nhưng tôi nhận ra hãy quan tâm đến sứ mệnh của mình hơn.
Mỗi thế hệ là những câu chuyện riêng biệt
Tôi quen những người bạn sinh viên của mình gần 10 năm. Một thập kỷ trải nghiệm Cần Thơ khiến tôi gắn bó và bắt đầu thương nó nhiều hơn. Câu chuyện thương Cần Thơ của tôi là giai đoạn gắn bó thời sinh viên, đến lúc bắt đầu làm việc tại mảnh đất Tây Đô này.
Nhưng khi tôi bắt đầu làm việc với những người sinh viên trẻ, tôi nhận ra câu chuyện trải nghiệm riêng biệt của họ không giống tôi. Thế hệ Z lạ lùng ấy có những trải nghiệm với đầy sức sống và cũng có những góc tối thú vị hơn rất nhiều.
Những thế hệ U40, U50 hay U70, U80 lại là những câu chuyện khác biệt hẳn. Những người từng trải với kinh nghiệm phong phú, góc nhìn về thương Cần Thơ khác biệt vô cùng.
Vì vậy, khi gặp người khác và nghe chuyện của họ, tôi thường bảo: “Mấy người có thương Cần Thơ giống tui hông?”
Tôi mê Cần Thơ rất nhiều, thương nó vô cùng. Để đo nó bằng một con số tôi cũng không biết cho nó bao nhiêu điểm. Tôi thường dành nhiều thời gian để chia sẽ nét yêu thương Cần Thơ. Tôi mong rằng qua câu chuyện đó, người ta sẽ thương Cần Thơ thêm 1 ít, 1 ít nữa và nhiều hơn những lần 1 ít nữa.